Trang

Thứ Tư, 6 tháng 3, 2013

Chúc Mừng 8-3

 photo chucmung8-3_zps846e186c.gif

Một câu chuyện cảm động

"Đêm hôm đó khi trở về nhà, trong lúc vợ tôi dọn bữa ăn tối, tôi nắm lấy tay cô ấy và nói rằng, tôi có việc cần phải nói với cô ấy. Cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn. Một lần nữa tôi nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt cô ấy


Đột nhiên, tôi không biết phải làm thế nào để bắt đầu câu chuyện. Nhưng tôi phải nói cho cô ấy biết những gì tôi đã suy nghĩ. Tôi muốn ly hôn. Tôi nêu vấn đề ra một cách bình tĩnh. Dường như cô ấy không bị khó chịu với những lời tôi nói, thay vào đó chỉ nhẹ nhàng hỏi, tại sao?

Tôi tránh trả lời câu hỏi của cô ấy. Điều này đã làm cô ấy giận dữ. Cô ấy ném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi, anh không phải là một người đàn ông! Đêm đó, chúng tôi đã không nói chuyện với nhau. Cô ấy thổn thức. Tôi biết cô ấy muốn tìm hiểu những gì đã xảy ra đối với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi khó có thể cho cô ấy một câu trả lời dễ chịu gì, cô ấy đã để Jane đánh cắp mất trái tim tôi. Tôi không còn yêu cô ấy nữa. Tôi chỉ thương hại cô ấy!

Thực sự cảm thấy tội lỗi, tôi thảo lá đơn ly hôn ghi rõ cô ấy sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30% cổ phần của công ty tôi. Cô ấy liếc nhìn nó và sau đó xé nó ra từng mảnh nhỏ. Người phụ nữ đã trải qua hơn chục năm cuộc đời mình với tôi đột nhiên đã trở thành một người xa lạ. Tôi cảm thấy tiếc cho cô ấy vì đã đánh mất thời gian thời gian, nguồn lực và sức lực, nhưng tôi không thể rút lại những lời đã nói - tôi đã quá yêu Jane. Cuối cùng cô ấy òa khóc trước mặt tôi, và đó là những gì tôi mong đợi xảy ra. Đối với tôi, tiếng khóc của cô ấy sẽ là cách để giải tỏa nỗi đau. Ý tưởng về việc ly hôn đã dằn vặt tôi suốt nhiều tuần qua giờ dường như chắc chắn và rõ ràng hơn.

Ngày hôm sau, tôi trở về nhà rất muộn và thấy cô ấy đang cắm cúi viết tại bàn làm việc. Tôi không ăn bữa tối mà đi ngủ luôn và ngủ thiếp đi rất nhanh bởi vì tôi đã mệt mỏi sau một ngày bận rộn với Jane. Khi tỉnh giấc, cô ấy vẫn ngồi viết ở bàn. Tôi không quan tâm vì vậy tôi trở mình và ngủ tiếp.

Buổi sáng dậy, vợ tôi bắt đầu trình bày điều kiện ly hôn: Cô ấy không muốn bất cứ thứ gì từ tôi, nhưng cần tôi thông báo một tháng trước khi ly hôn. Cô ấy yêu cầu rằng trong một tháng đó, cả hai chúng tôi phải cố gắng để sống một cuộc sống bình thường nhất có thể. Lý do cô ấy đưa ra khá đơn giản: con trai của chúng tôi sẽ có kỳ thi của mình trong một tháng tới và cô ấy không muốn làm nó phân tâm với cuộc hôn nhân tan vỡ của chúng tôi.

Tôi có thể chấp nhận được điều kiện này. Nhưng cô ấy còn yêu cầu nhiều hơn thế, cô ấy yêu cầu tôi nhớ lại cách mà tôi đã đưa cô ấy vào ra phòng cô dâu trong ngày cưới của chúng tôi. Cô yêu cầu mỗi ngày trong thời gian một tháng tới tôi phải đưa cô ấy ra khỏi phòng ngủ của chúng tôi tới cửa trước vào buổi sáng. Tôi nghĩ rằng cô ấy bị điên rồi. Chỉ để giúp cho những ngày cuối cùng của chúng tôi cùng nhau là chấp nhận được tôi đành chấp thuận yêu cầu kỳ quặc của cô ấy.

Tôi đã nói với Jane về điều kiện ly hôn của vợ tôi. Cô ấy cười to và cho rằng đó là một yêu cầu ngu xuẩn. Bất kể vợ tội có mánh khóe gì, cô ấy có phải đối mặt với việc ly hôn, Jane nói một cách khinh bỉ.

Vợ tôi và tôi đã không đụng chạm gì về thể xác kể từ khi ý định ly hôn của tôi được thể hiện một cách rõ ràng. Vì vậy, khi tôi bế cô ấy vào ngày đầu tiên, cả hai chúng tôi tỏ ra khá lóng ngóng, vụng về. Con trai tôi vỗ tay và theo sau chúng tôi: Cha đang bế mẹ trên tay của mình. Lời nói đó của con trai mang lại cho tôi một cảm giác đau đớn. Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó đến cửa, tôi đã bước đi trên mười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và nói nhẹ nhàng, đừng nói với con trai của chúng ta về việc ly hôn. Tôi gật đầu và cảm thấy có chút gì đó đổ vỡ. Tôi đặt cô ấy xuống ở cửa ra vào. Cô ấy đứng đó chờ xe buýt để đi làm. Tôi lái xe một mình đến văn phòng.

Vào ngày thứ hai, cả hai chúng tôi đã hành động dễ dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Tôi có thể ngửi được mùi hương từ áo khoác của cô ấy. Tôi nhận ra rằng tôi đã không nhìn người phụ nữ này một cách cẩn thận trong một thời gian dài. Tôi nhận ra cô ấy không còn trẻ nữa. Có những nếp nhăn trên khuôn mặt của cô, mái tóc cô đã ngả màu xám! Cuộc hôn nhân của chúng tôi đã lấy đi nhiều thứ của cô ấy. Trong một phút, tôi tự hỏi tôi đã làm được những gì cho cô ấy.

Vào ngày thứ tư, khi tôi nâng cô ấy lên, tôi cảm thấy một cảm giác thân mật trở về. Đây là người phụ nữ đã có mười năm chung sống với tôi. Vào ngày thứ năm và thứ sáu, tôi nhận ra rằng cảm giác của sự thân mật của chúng tôi đã tiếp tục tăng lên. Tôi đã không nói với Jane về việc này. Việc bế vợ tôi đã trở nên dễ dàng hơn khi thời gian một tháng dần trôi qua. Có lẽ mỗi ngày đều luyện tập như vậy đã làm tôi trở nên khỏe hơn.

Một buổi sáng, cô ấy đã lựa chọn kỹ càng những đồ để mặc. Cô đã thử một vài bộ nhưng không thể tìm được một bộ nào phù hợp. Cuối cùng, cô ấy thở dài, tất cả quần áo của mình đã trở nên rộng hơn. Tôi đột nhiên nhận ra rằng cô đã quá gầy, đó là lý do tại sao tôi bế cô ấy đã dễ dàng hơn.

Đột nhiên điều đó như một cú đánh vào tôi ... cô ấy đã phải chôn giấu nhiều đau đớn và nỗi cay đắng trong tim. Một cách vô thức, tôi đưa tay ra và chạm vào đầu cô ấy.

Lúc này con trai chúng tôi chạy đến và nói, Cha à, đến giờ bế mẹ ra rồi. Đối với thằng bé, việc thấy cha mình bế mẹ mình trên tay đã trở thành một phần thiết yếu trong cuộc sống của nó. Vợ tôi ra hiệu cho con trai của chúng tôi lại gần và ôm nó thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng tôi có thể thay đổi quyết định của tôi ở phút cuối cùng này. Sau đó tôi bế cô ấy trong vòng tay, bước từ phòng ngủ, ngang qua phòng khách, và đi qua hành lang. Cô ấy vòng tay qua cổ tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, giống như vào ngày cưới của chúng tôi.

Điều làm tôi buồn là cô ấy còn nhẹ hơn nhiều so với tôi tưởng. Vào ngày cuối cùng, khi ôm cô ấy trong vòng tay của tôi, tôi lại khó có thể cất được bước chân. Con trai chúng tôi đã đi đến trường. Tôi ôm cô ấy thật chặt và nói rằng, anh đã không nhận thấy rằng cuộc sống của chúng ta đã thiếu đi sự thân mật. Tôi lái xe đến văn phòng .... nhảy ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe. Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ nào của mình sẽ khiến tôi đổi quyết định của mình... Tôi bước lên mấy bậc thang. Jane mở cửa và tôi đã nói với cô ấy, Xin lỗi Jane, anh không muốn ly dị nữa.

Cô ấy nhìn tôi, ngạc nhiên, và sau đó sờ trán tôi. Anh có bị sốt không? Cô ấy nói. Tôi gỡ tay cô ấy ra. Xin lỗi, Jane, tôi nói, anh sẽ không thể ly dị. Cuộc sống hôn nhân của anh có lẽ đã tẻ nhạt vì cô ấy và anh không đánh giá cao những chi tiết của cuộc sống chung, chứ không phải vì bọn anh đã không còn yêu nhau nữa. Giờ đây anh nhận ra rằng vì rằng anh đã bế cô ấy vào trong nhà vào ngày cưới, tôi sẽ bế cô ấy như vậy cho đến khi cái chết chia lìa anh và cô ấy. Jane dường như choàng tỉnh. Cô ta cho tôi một cái tát như trời giáng rồi đóng sầm cửa lại và bật khóc. Tôi xuống cầu thang và lái xe đi. Tại tiệm hoa bên đường, tôi mua một bó hoa cho vợ tôi. Cô bán hàng hỏi tôi cần ghi những gì trên thiệp. Tôi mỉm cười và viết: “Anh sẽ bế em ra khỏi phòng vào mỗi sáng cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta”.

Tối hôm đó, tôi về đến nhà, với hoa tay tôi, và nụ cười nở trên môi, tôi chạy lên cầu thang, chỉ để thấy vợ tôi nằm trên giường - cô ấy đã ra đi. Vợ tôi đã chiến đấu với căn bệnh UNG THƯ trong nhiều tháng qua và tôi đã quá bận rộn với Jane để có thể nhận ra điều đó. Cô ấy biết rằng mình sẽ chết và cô ấy muốn ngăn tôi khỏi bất kỳ phản ứng gì tiêu cực từ con trai của chúng tôi, trong trường hợp chúng tôi sẽ ly hôn với nhau - Ít nhất, trong con mắt của con trai của chúng tôi - Tôi là một người chồng đầy tình yêu thương ... .

28 nhận xét:

  1. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Không biết câu chuyện này sẽ đi đến đâu nếu người phụ nữ KHÔNG CHẾT...???
      Cám ơn chị. Sự HY SINH NÀO cũng được đền đáp xứng đáng chị nhỉ : CẢ HAI NGƯỜI!

      Xóa
    2. Con nghĩ, họ sẽ sống hạnh phúc bên nhau chứ. Tiếc rằng, chắc tác giả cũng cho rằng, tình yêu đã sứt mẻ khó hàn nên để người vợ ra đi. Hix hix.....

      Xóa
  2. Chúc chị gái Nguyệt Ánh ngày mùng 8/3 luôn nhận được nhiều quà, tình thương từ người thân và bạn bè bốn phương chị gái nha ! (~_~)
    [img] http://i669.photobucket.com/albums/vv51/vancouverbccanada/4ab6e9cb_79b15f85_00ggg_29812.gif [/img]

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chị cám ơn Bạch Dương. Lúc nào cũng vui như ngày 8-3 em nhé.

      Xóa
    2. [IMG]http://i1118.photobucket.com/albums/k615/anhnguyet43/tkn-1_zps07172a88.gif[/IMG]

      Xóa
  3. Chúc Ánh sức khỏe và niềm vui không chỉ riêng mùng 8 tháng 3 mà mãi mãi.
    Câu chuyện trên cảm động quá, nhưng kết thúc buồn quá! Đàn ông cũng có người có lương tri.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Người phụ nữ này rất thông minh và có tấm lòng nhân hậu nên mới nghĩ ra cách này Trâm nhỉ. Đạt được mục đích mà không làm đau ai cả. Kết thúc buồn thế hay hơn vì mình không tin là sau sức mẻ cuộc sống lại trở lại hoàn toàn bình thường được.

      Xóa
  4. Người đàn ông này tỉnh ngộ ra thì đã muộn! Anh ta suốt đời còn lại sẽ sống trong dằn vặt và phải bù đắp cho con trai để chuộc tội!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh ta vẫn còn lương tri để tỉnh ngộ ra là may mắn quá rồi. Đàn ông thường bồng bột và không sâu sắc bằng phụ nữ nên rất dễ sa ngã, đánh mất tình yêu đích thực của mình.

      Xóa
  5. Con qua cảm ơn cô về món quà và chúc cô ngày nào cũng tưng bừng , ấm áp như ngày 8-3.

    Trả lờiXóa
  6. NHIỀU KHI SỐNG BÊN NHAU MÀ KHÔNG QUAN TÂM ĐẾN NHAU CHỊ Ạ. ANH NÀY CHẮC CŨNG CHỈ " MẤT PHƯƠNG HỨƠNG" MỘT CHÚT THÔI MÀ PHẢI HÔI HẬN CẢ ĐỜI!
    CÂU CHUYỆN ĐÁNG ĐỂ PHẢI SUY NGHĨ!
    EM CHÚC MỪNG CHỊ NHÂN NGÀY CỦA CHÚNG MÌNH NHÉ!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chị lúc nào cũng ngưỡng mộ CẶP ĐÔI HOÀN HẢO của 2 em.
      [IMG]http://i1118.photobucket.com/albums/k615/anhnguyet43/thank_you_thankYou22sg_zpsc4dcbe1e.gif[/IMG]

      Xóa
  7. Câu chuyện của Ánh thật hay
    Xứng đáng để đọc trong ngày 8-3
    Hôm nay ngày hội chúng ta
    Mong Ánh vui, khỏe suốt ba trăm sáu nhăm ngày
    Mong Ánh hạnh phúc đủ đầy
    Đam mê kỹ thuật đêm ngày không nguôi.
    [img]http://gifzona.ru/i/8/8marta_28.gif[/img]

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn Hoàn. Sẽ cố làm được lời chúc của Hoàn
      [IMG]http://i1118.photobucket.com/albums/k615/anhnguyet43/THANKY11_zps487746f4.gif[/IMG]

      Xóa
  8. Ánh ơi, câu chuyện thật cảm động, mình đã đọc rồi, cũng do một người bạn gửi qua Mail. Số phận của chị này thật cay đắng, nhưng chị ấy sử lý rất thông minh.
    Chúc Ánh khỏe, hạnh phúc bên con cháu.
    [img]http://phuongperfume.com/images/hinhnuochoa/thiep-mung-8-3.jpg[/img]

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chị ta rất Thông minh. nhân hậu, thế mà khổ. Thật thương. Cám ơn Phương đã vào thăm và cho quà.
      [IMG]http://i1118.photobucket.com/albums/k615/anhnguyet43/thank_you_thankYou38tf_zps10869c51.gif[/IMG]

      Xóa
  9. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  10. Em chúc mừng chị ngày 8 tháng 3 nhiều niềm vui và hạnh phúc.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chúc em thật Hạnh Phúc em nhé.
      [IMG]http://i415.photobucket.com/albums/pp236/Keefers_/Keefers_AnimatedFlowers1113.gif[/IMG]

      Xóa
  11. Ngày Hội của chị em có khác, vào nhà cụ thấy bao nhiêu là hình ảnh sinh động, bắt mắt ! Xin chúc Nguyệt Ánh ( và qua Nguyệt Ánh cho mình gửi lời chúc bà bạn VN - bạn thân học CVA cũ của mình ) lời chúc tốt đẹp nhất: Sức Khỏe, vui vẻ, Hạnh phúc ...Không chỉ cho 1 ngày hôm nay mà cho cả năm nay và những năm sau. Chúc tình bạn chúng ta mãi mãi bền lâu .

    Trả lờiXóa
  12. Em thì ko muốn kết thúc câu chuyện như thế! Đúng là phụ nữ! Tình yêu cho chồng, con là trên hết!

    Trả lờiXóa
  13. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  14. [img]http://www.coolfreeimages.net/images/good_morning/good_morning_03.gif[/img]
    CA FE NÀO CHỊ ƠI!

    [img]http://petitemimine.p.e.pic.centerblog.net/10vlqqv1.gif[/img]

    Trả lờiXóa
  15. Em ghé thăm chị và chúc chị luôn khỏe, hạnh phúc. Em mong sẽ được gặp chị. Em tặng chị.

    http://3.bp.blogspot.com/-S1JjMOwtgQA/UTkDuMKlfqI/AAAAAAAABMQ/Jmo-I8No_0o/s400/Chi+NA.jpg

    Trả lờiXóa
  16. [img] http://3.bp.blogspot.com/-S1JjMOwtgQA/UTkDuMKlfqI/AAAAAAAABMQ/Jmo-I8No_0o/s400/Chi+NA.jpg [/img]

    Trả lờiXóa
  17. Chị ơi, em sang chị muộn rồi, hôm nay đã là 09, nhưng em vẫn chúc chị luôn luôn vui, yêu đời và hạnh phúc bên con cháu chị nhé. Bài viết hay lắm, và là bài học thật chí tình cho phái nam đấy chị ạ. Đàn ông không thể hy sinh cho vợ con như phụ nữ,còn phụ nữ mình thì lấy đức hy sinh cho chồng con làm thước đo hạnh phúc phải không chị.

    Trả lờiXóa
  18. Câu chuyện của chị làm em chảy nước mắt. Trong cuộc sống hôn nhân thường thường người PN bị thiệt thòi. Cũng may là anh chồng đã tỉnh ngộ nhờ sự thông minh của chị vợ muốn tránh cho con sự đau lòng khi bố mẹ ly hôn.
    Em cám ơn và chúc chị luôn vui, khỏe ạ.

    Trả lờiXóa