Trang

Thứ Ba, 12 tháng 3, 2013

Dành một thoáng nhìn lại cuộc đời mình !


1/ Điều nên làm ngay                       
Trong một khoá học chuyên tu ngành tâm lý học, vị giáo sư ra đề bài về nhà: “Trong vòng một tuần, anh chị hãy đến gặp người mà mình quan tâm và nói với họ rằng anh chị yêu mến họ. Đó phải là người mà trước đây, hoặc đã lâu anh chị không nói những lời như vậy.”
Đề bài xem ra đơn giản. Thế nhưng, hầu hết cánh đàn ông trong lớp đều đã trên 30 tuổi và cảm thấy vô cùng khó khăn khi thể hiện đề bài này vì họ hiếm khi thể hiện tình cảm của mình với một ai đó.
Đầu giờ học tuần sau, vị giáo sư hỏi có ai muốn kể lại cho cả lớp nghe câu chuyện của mình hay không. Dường như ông chờ đợi một phụ nữ xung phong trả lời. Thế nhưng, một cánh tay nam giới đã giơ lên. Anh ta trông có vẻ xúc động lắm:
“Cách đây 5 năm, giữa tôi và bố có một bất đồng sâu sắc, và từ đó đến nay vẫn chưa giải quyết được. Tôi tránh gặp mặt ông ngoại trừ những trường hợp chẳng đặng đừng khi phải họp mặt gia đình. Nhưng ngay cả những lúc ấy, chúng tôi cũng hầu như không nói với nhau một lời nào. Vì vậy, tôi đã tự thuyết phục bản thân đến để xin lỗi và nói với bố tôi rằng tôi yêu ông ấy.
Quyết định ấy dường như đã làm giảm đi phần nào áp lực nặng nề trong lòng tôi. Đêm hôm đó, tôi hầu như chẳng chợp mắt được. Ngày hôm sau, tôi đến nhà bố mẹ và bấm chuông, lòng thầm mong bố sẽ mở cửa cho tôi. Tôi lo sợ rằng nếu mẹ mở cửa thì dự định của tôi sẽ không thành, tôi sẽ bày tỏ với mẹ thay vì với bố. Nhưng may quá, bố tôi đã ra mở cửa.
Tôi bước vào và nói: “Con không làm mất thời gian của bố đâu, con đến chỉ để nói với bố rằng bố hãy tha lỗi cho con và con yêu bố”.
Có một sự chuyển biến trên khuôn mặt bố tôi. Gương mặt ông dãn ra, những nếp nhăn dường như biến mất và ông bắt đầu khóc. Ông bước đến, ôm chầm lấy tôi và nói: “Bố cũng yêu con, con trai ạ. Nhưng bố chưa biết làm thế nào để có thể nói với con điều đó”.

Đó là thời khắc quý báu nhất trong đời tôi. Hai ngày sau, bố tôi đột ngột bị một cơn đau tim và vẫn còn nằm trong bệnh viện cho đến bây giờ. Nếu như tôi trì hoãn bộc lộ với bố, có lẽ tôi không bao giờ còn có cơ hội nào nữa”.
Dennis E. Mannering

2/ Bộ quần áo cũ
Sống chung với một ông bố chồng già yếu, bướng bỉnh là chuyện không dễ. Ông hay than phiền, hỏi những câu không đúng lúc và từ chối các món ăn cần thiết. Ông hãnh diện về thời trai trẻ, cứ kể đi kể lại các câu chuyện của thời vàng son. Hồi đó, là chỉ huy trong quân đội...ông luôn đặt lý trí lên trên tình cảm. Tôi biết ông là người tốt, nhưng có cảm giác ông sống vì khối óc chứ không vì con tim, thiếu sự thông cảm.
Hôm nay đưa ông đi lễ ở nhà thờ, một lần nữa ông lại mặc bộ đồ vest cũ sờn rách. Tôi nhẹ nhàng:
-Bố nên thay bộ đồ con mua hôm trước, bộ quần áo này cũ quá.
-Nhưng bố thích mặc bộ này!
Tôi bắt đầu cau có:
-Nhưng mặc như vậy đi chỗ đông người rất kỳ, người ta sẽ nghĩ tụi con bỏ bê không chăm sóc bố.
Ông già buồn rầu, lặp lại:
-Bố thích bộ quần áo này lắm.
Tôi cũng cương quyết:
-Bố nên thay ngay kẻo trễ, con không thấy có lý do gì để bố thích nó.
Ông già trả lời rất gọn ghẽ, chân thành, lâu nay ít khi nào tôi thấy ông minh mẫn như vậy:
-Chính mẹ đã tặng bố bộ quần áo này để mặc ngày kỷ niệm thành hôn. Khi chồng con ra trường, bố cũng mặc bộ quần áo này. Ngày đưa mẹ con ra nghĩa trang, bố cũng mặc bộ đồ này, bố thấy thật vui và xúc động khi mặc nó.
Nước mắt ông già hoen trên mi, rơi xuống gò má nhăn nheo. Tôi hụt hẫng và hết sức bối rối. Bố chồng tôi sống tình cảm và có lý hơn tôi nghĩ.
Trước khi quyết đoán người nào đó khô khan không có trái tim, tôi nên xét lại trái tim mình đã.

3/ Bệnh và Lười

Cũng như các bà vợ khác, vợ tui kỳ này làm biếng quá. Đi làm về là nằm trên giường xem phim bộ, chẳng chịu nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa gì ráo. Tôi có la, nó ấp úng trả lời:
-Em thấy mệt quá, chẳng làm gì được cả. Nằm nhưng không ngủ được nên mới bật máy xem phim, chứ không cố ý xem phim.
Con vợ tui chơi chữ ghê, xem mà không xem, nó biện hộ kiểu này ai nghe cho được.
Tui định bụng hôm nay về mà bếp núc lạnh tanh, sẽ đập tan cái TV ra cho biết mặt. Về nhà, quả nhiên cơm canh không có, đứa con nhỏ hoảng hốt:
-Ba ơi, anh Hai đưa má vào bệnh viện rồi, má bị xỉu phải cấp cứu.
Tui vội vã vào nhà thương. Người ta đã chẩn bệnh xong. Vợ tui có lẽ bị ung thư xương. Hèn chi mấy tuần nay nó đau nhức, than thở mà tui nghĩ nó giả bộ nên không thèm nghe, cũng chẳng đưa đi bác sĩ.
Bệnh ung thư phát mạnh quá, sau vài tuần, bác sĩ cho biết nó không còn ở với tui được bao lâu nữa. Ung thư ngực thì cắt vú, ung thư xương không biết cắt ở đâu! Phổi vợ tui cũng có vấn đề, vì bao năm qua phải hửi mùi thuốc lá tui hút. Tui không dám nói với nó tui đã nghĩ xấu và giận nó không chịu nấu cơm, dọn dẹp. Cô vợ đầu ấp tay gối bao nhiều năm mà nó đau đớn, bịnh nặng tui cũng không biết. Vậy mà nó vẫn cố gắng đi làm kiếm tiền, chỉ khi về mới nằm liệt ra thôi. Tui hối hận quá chừng, trốn vào nhà vệ sinh của bệnh viện khóc rấm rứt. Thằng Tây đen nhìn tui ái ngại, hỏi tui có OK không. Tui không biết than thở cùng ai, nên dù tiếng Anh dở ẹt, cũng sổ một tràng. Nó có vẻ thông cảm nhưng chỉ phán được một tiếng “sorry” rồi đi ra.
Tui trở vào phòng thăm vợ. Mới mấy tuần mà nó ốm nhom xanh lè, tay chân dây rợ, kim chích chằng chịt. Nó thì thầm:
-Ở đây buồn và ồn quá, em muốn về nhà. Em sẽ nấu món giả cày mà anh thích đó.
Tui vỗ về:
-Em ráng lo nghỉ ngơi, đừng bận tâm.
Tui ráng nấu mấy món ngon đem vào nhà thương, nhưng nó không ăn được nữa. Tui lại khóc. Lạ ghê, trước giờ tui rất oai phong, la mắng vợ con mỗi ngày, uy quyền lắm mà bây giờ mít ướt quá sức …

- Bạn hãy dành thời gian cho những người xung quanh mình – cho dù chỉ là để làm một việc nhỏ nhoi !
Albert Schweitzer

Kết luận
Sống trong gia đình nên săn sóc cho nhau và tìm hiểu cặn kẽ, đừng vội trách móc, giận hờn. Thiếu hiểu biết săn sóc kịp thời, là vô tình mình đẩy người mình thương vào cõi chết sớm hơn, do thiếu tìm hiểu, cảm thông và chăm sóc muộn màng.

Không một ai có được niềm vui thực sự, trừ khi người ấy được sống trong tình yêu thương.



12 nhận xét:

  1. Bài này em có đọc rồi, nhưng đọc lại vẫn thấy lòng xúc động, chị ạ!
    Cảm ơn chị đã post những bài viết thật ý nghĩa
    Chúc chị luôn an lành!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tăng em tem vàng nhe
      [IMG]http://i1118.photobucket.com/albums/k615/anhnguyet43/TemVang2.gif[/IMG]
      Đây là câu chuyện của người khac, nhưng khi đọc xong mình sẽ nhìn lại vào cuộc đời mình. Có những chuyện tương tự xẩy ra mà mình luôn phải tự ghi nhớ như là những bài học cho mình

      Xóa
  2. Câu chuyện nào cũng hay chị gái ạ ! Em thích câu chuyện Bộ quần áo cũ, có thể mỗi thế hệ mỗi tính cách khác nhau nên nhiều khi cũng ko hiểu hết về nhau đó là điều cần sửa để cho ko khí tình cảm gia đình đầm ấm hơn chị nhỉ ? Một câu chuyện ko bao giờ cũ đối với tất cả chúng ta, cảm ơn chị gái nhiều nhé ! Chúc chị gái luôn sức khỏe, an lành và hạnh phúc nhé !
    [img] http://www.awesomemyspacecomments.com/1/flowers/139.gif[/img]

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. [IMG]http://i1118.photobucket.com/albums/k615/anhnguyet43/tkn-1_zps07172a88.gif[/IMG]
      Cam ơn em đã vào thăm và chia sẻ với chị.

      Xóa
  3. NA ơi, phần 1 thì nhiều ông chồng như vậy lắm. Còn phần 2 (hối hận) chắc hiếm hoi như anh chồng này nhỉ. Tiếc và thương thay cho phận đàn bà ! Đọc bài này thấm thía quá ! Chào !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đọc rồi tự nhìn lại mình để mà rút kinh nghiệm TN ạ. Làm sao cho mọi người quanh ta đều được sống trong tình thương yêu.

      Xóa
    2. Còn đâu để chúng mình rút kinh nghiệm hả NA. Bây giờ chỉ làm CỐ VẤN cho con, cháu, nhưng chúng không nghe mình đâu.Chào !

      Xóa
  4. Những câu chuyện thật ý nghĩa để ta ngẫm lại cách sống của mình với người thân yêu. Vẫn có những lúc ko cố tình nhưng do bệnh lười và sao nhãng mà sẽ hối hận quãng đời còn lại.Em chúc chị luôn khỏe và vui!

    Trả lờiXóa
  5. Cả 3 câu chuyện của Ánh đều cảm động và thức tỉnh chúng ta luôn phải quan tâm đến những người thân trong gia đình và cả bạn bè sống gần chúng ta, đừng để quá muộn.
    Ánh vào blog của mình xem thử ảnh to thế đã đủ rõ chưa?

    Trả lờiXóa
  6. Nhiều bà mẹ bị ốm đau vẫn cứ cố làm đầy đủ việc nhà và không muốn làm phiền đến ai, khiến chồng con chẳng biết gì đến lúc nằm liệt không ngóc đầu dậy được họ mới biết rồi đến lúc ân hận thì đã muộn. Mình nghĩ trong chúng ta có nhiều người như thế, hãy rút kinh nghiệm!

    Trả lờiXóa
  7. Em cũng nghĩ như chị Mai. Phụ nữ mình hay gắng quá sức. Không khỏe nhưng vẫn cố! Cứ cho là để chồng con nấu nướng dọn dẹp ...lại thấy thế nào ấy! Tuổi chị em mình cố quá, vui quá, buồn quá, yêu quá, ghét quá. .. đều không nên chị nhỉ. Khi mình ốm, cả nhà khổ!
    Tuy vậy những câu chuyện của chị Ánh cũng làm em suy nghĩ...chắc mình cũng nhiều lúc không quan tâm đủ mức đến người thân chị ạ...Em cũng sẽ rút kinh nghiệm! Cám ơn chị!

    Trả lờiXóa
  8. con đọc mà chỉ biết...khóc

    Trả lờiXóa