Trang

Thứ Tư, 17 tháng 4, 2013

Vài câu chuyện nhỏ

Dại gì không lãng mạn


Vì đôi khi sự lãng mạn thật cần thiết, nó giúp cuộc sống của chúng ta thêm phong phú, thêm đẹp, thêm thi vị, nó làm tâm hồn ta thêm giàu có thậm chí giúp ai đó có thêm niềm tin vào cuộc sống. Hạnh phúc là do mình tự tạo ra chứ biết trông chờ vào ai?

Dại gì không lãng mạn

Nếu khuôn mặt mình lúc nào cũng nở một nụ cười tươi tắn, bản thân thì luôn cảm thấy yêu đời, cũng nhờ tư tưởng thoải mái, chẳng bị gò ép và ức chế áp lực đè trên dưới, thì sẽ cảm thấy cuộc sống vô cùng dễ chịu, đáng để sống. Thật tiếc cho những người vì mải bận rộn mà không biết hưởng thụ cuộc sống từ những điều giản dị nhất.
Ví dụ, buổi tối trước khi đi ngủ bỗng phát hiện ra trời đầy sao, mình ngắm sao một lát, vừa ngắm vừa nghĩ đến những điều tốt đẹp, có lẽ đây cũng là điều lãng mạn, chính sự lãng mạn đó sẽ rèn luyện cho tâm hồn mình những nét đẹp. Hoặc ngắm mưa, nghe những giai điệu của nó, tha hồ tưởng tượng, mơ ước, những lúc ấy hẳn sẽ mang lại cho mình cảm giác nhẹ nhàng, thư thái. Cũng từ đó, cuộc sống sẽ thú vị hơn khi con người với con người trở nên tình cảm, thân thiện với nhau hơn, vì chính cách sống sẽ quyết định cuộc sống của chúng ta.
Hay đơn giản như việc được cùng bạn bè đi hóng gió, đến nhà ai đó kể những câu chuyện vui hoặc đến khu giải trí nhìn mọi người nô đùa, để được mải mê ngắm những khuôn miệng vô tư cười thả phanh. Có những khi lại là đơn độc ngồi trong phòng, tắt điện, nghĩ về một người, mường tượng và nhớ nhung, cồn cào trong ruột... Hứng lên thì hát hò và làm thơ chẳng hề có vần điệu, rồi tủm tỉm “thật là sến”.
Mình thích buổi sáng dậy sớm nghe tiếng chim hót, thích ngắm những mầm non đang nhú, đi thăm khu vườn xinh xắn chưa đầy 10m2 mà chi chít những cây là cây, cảm giác mình như một lãnh chúa.
Có khi chỉ là đi qua bãi cỏ xanh hàng trăm m2 của công ty, vừa mới cách đây hơn tháng phòng công vụ cho xén đi toàn bộ, bãi cỏ trở nên xơ xác một màu gốc xỉn, sau đó lại được chăm bón đầy đủ, đều đặn tưới nước... những ngọn cỏ nhọn nhanh chóng mọc lún phún rồi xanh rì, mướt mải đón những giọt sương sớm mai. Thế nên thi thoảng lại sẵn lòng hỏi: “Có ai cần lấy chứng từ không?”, để sang phòng sếp lấy hộ, để ra khỏi căn phòng quá ấm cúng, để đi ngang qua bãi cỏ nhìn những tia nắng vàng, những lá cỏ xanh và bầu trời sao trong vắt...
Vì thế, luôn tự nhắn mình không nên để bất cứ ai có tâm địa xấu xa, lọt vào đầu óc, để rồi mất thời gian suy nghĩ, và quyết không để cho một ngày dù là ẩm ương của mình trở thành vô nghĩa. Gạt bỏ hết những âu lo tủm mủn, hành trình còn dài, vác trên vai một tảng đá nặng thì ích gì, cứ hồn nhiên rồi sẽ bình yên.
Nghe đâu, hình như mình cũng được xếp vào nhóm những người giàu có nhất trên thế giới, vì mình còn đủ bố mẹ, đủ cơm ăn áo mặc, luôn lạc quan và thậm chí có ít tiền để trong ngân hàng. Thế nên tội gì không sống lãng mạn!TSL


TỶ LỆ CỦA TÌNH YÊU !
Dorothy Casper

15 tuổi, tôi được học về giới tính, tình yêu và kết hôn. Cô giáo dạy môn Kinh Tế Gia Đình còn cho chúng tôi làm bài tập bằng cacáh chuẩn bị đám cưới, từ viết thiếp mời đến đặt tiệc… Tôi đã có ý niệm rất rõ ràng về một đám cưới lý tưởng từ hồi đó. Đại loại là một chàng trai mạnh mẽ và một cô gái xinh đẹp dắt tay nhau lên chiếc xe lộng lẫy rồi hai người sống hạnh phúc mãi mãi… 18 tuổi, tôi vào Đại học và quyết định trở thành một y tá. Bận rộn chuyên học hành và cuộc sống tôi hầu như quên mất ý nghĩ về đám cưới lý tưởng. Thật đáng ngạc nhiên, ngay khi tôi quên ý nghĩ ấy thì tôi gặp chàng trai mà tôi chắc chắn rằng mình sẽ lấy. Như người ta thường nói là “linh cảm” ấy. Anh ấy sống tại một làng ở vùng quê Idaho. Gia đình anh ấy là nông dân. Còn tôi sống ở thành phố, nơi rất đông đúc và nhộn nhịp. tôi đã luôn khẳng định rằng tôi không biết mình sẽ cưới ai, nhưng một điều chắc chắn: người đó không phải là nông dân hoặc là người đưa sữa! Thế mà tôi sai trong cả hai trường hợp: anh ấy không chỉ là nông dân, mà buổi sáng còn đi đưa sữa! Thật ra, chúng tôi gặp nhau trong thời gian tôi thực tập một năm ở vùng quê anh ấy. Trong suốt thời gian yêu nhau, tôi luôn e ngại rằng đến một lúc nào đó, tôi sẽ phát hiện ra những “chênh lệch” của người nông thôn và người thành thị… Chẳng hạn như… Người yêu tôi rất mê thể thao. Còn tôi thì thích nghệ thuật (tôi nnghĩ là cao cấp hơn). Các buổi khiêu vũ, kịch, các phòng tranh… mới là tình yêu sâu đậm của tôi. Sau khi chúng tôi yêu nhau được khoảng 7 tháng thì tôi nhận được tin khủng khiếp: Mẹ tôi bị ung thư và không còn sống được bao lâu nữa. Ngay khi đọc bức điện, người yêu tôi đã tự tay đi thu xếp đồ đạc cho tôi, và buồn bã nói: “Anh đã đặt vé tàu cho em rồi. bây giờ chỗ của em là bên cạnh cha mẹ mình”. Đối với anh ấy, dường như đó là sự lựa chọn duy nhất. Khi ở nhà với mẹ, hàng tuần tôi đều nhận được thư anh ấy thông báo tình hình trang trại và hỏi thăm gia đình tôi. Hầu như anh ấy không bao giờ nói vể nỗi buồn hay cô đơn, trừ câu “I love you” luôn được ghi ở cuối thư. Những giấc mơ hồi bé của tôi về thư tình là luôn phải đầy ắp những lời về tình yêu bất diệt và nhớ nhung đau khổ… Nhưng thư của anh ấy thì chỉ là những từ đơn giản của thực tế. 3 tháng sau, mẹ tôi mất. Sau lễ tang và sắp xếp ổn thoả việc gia đình, tôi quay lại Idaho. Đúng như tôi dự đoán, anh ấy ra tận sân bay để đón tôi. Mắt anh ấy nói nhiều hơn bất kỳ lá thư trong mơ nào. Trên suốt con đường từ sân bay về nhà, tôi nói liên tiếp đủ thứ chuyện. Và đến khi anh ấy có cơ hội trả lời, anh ấy đưa cho tôi một phong bì, trên đó ghi tên tôi. - Anh muốn tặng em một điều đặc biệt để em biết là anh nhớ em đến mức nào. Tôi mở phong bì. Trong đó là hai chiếc vé cả năm, xem mọi vở kịch tại nhà hát tôi yêu thích. Tôi rất xúc động, vì tôi cũng biết thu nhập của anh ấy không phải là cao. - Tại sao anh làm thế này?- Tôi ái ngại hỏi- Anh có thích xem kịch đâu… Anh ấy cười: - Nhưng em thích. Và anh sẽ học để thích. Trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra rằng tình yêu thực sự không phải là 50/50, mà đôi khi là 100/0. Tình yêu là khi ta đặt người khác lên trước cả bản thân mình.

Để tôi nghĩ cách xem sao
Đêm đó đã rất khuya, một đôi vợ chồng cao tuổi tìm đến một khách sạn ở khu du lịch hỏi thuê phòng. Người lễ tân, một thanh niên trẻ nhã nhặn đáp: “Xin lỗi, khách sạn chúng tôi đã kín khách, không còn chỗ nào cả”. Song, khi thấy bộ dạng mệt mỏi và thất vọng của 2 vị khách, người lễ tân lại nói: “Tuy nhiên, để tôi nghĩ cách xem sao…”. 

Anh đương nhiên không muốn họ tiếp tục phải đi gõ cửa từng khách sạn mà xem ra cũng đã kín đặc người trong thị trấn, rồi cuối cùng phải ngồi vật vạ đâu đó bên lề đường suốt cả đêm. Vậy nên, anh dẫn hai vị khách ấy đến một gian phòng nhỏ nhưng ngăn nắp và sạch sẽ: “Đây không phải gian phòng tốt, nhưng lúc này tôi chỉ có thể làm được đến vậy”.

Ngày hôm sau, khi hai vị khách đến thanh toán, người lễ tân từ chối: “Không cần, vì đó chỉ là phòng nghỉ của tôi, cho ông bà mượn tạm qua đêm. Chúc ông bà lên đường may mắn”. Hóa ra, cả đêm hôm đó người lễ tân đã không ngủ mà ngồi làm việc trong quầy. Hai vị khách vô cùng cảm động. Khi họ đã đi khỏi, anh tiếp tục bận rộn với công việc của mình và quên hẳn chuyện đó. Không ngờ một ngày kia, anh nhận được một tấm vé máy bay cùng thư mời đến New York làm việc. Hóa ra hai vợ chồng già ấy thuộc hàng tỷ phú, sau khi quay về họ quyết định mua hẳn một khách sạn sang trọng để kinh doanh và mời người lễ tân tốt bụng đến làm quản lý với niềm tin chắc chắn anh sẽ làm rất tốt công việc này.

Đó là câu chuyện truyền kỳ về người giám đốc đầu tiên của chuỗi khách sạn hàng đầu thế giới Hilton. Nó nhắc nhở chúng ta rằng: Nếu biết yêu thương đồng loại, nếu con người đối đãi với nhau bằng chân tình, bất cứ việc gì cũng có thể “nghĩ cách xem sao…”

12 nhận xét:

  1. Tôi rất thích câu chuyện " Để tôi nghĩ cách xem sao" ,người lễ tân trẻ rất con người trước hết vì anh tốt bụng,và hai vị khách tỷ phú cao tuổi cũng đã thể hiện tình cảm thật đúng cách vừa biết ơn vừa tin cậy người thanh niên đã sỗng xứng đáng con người.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Người làm việc tốt thường không nghĩ đến được đền đáp.Những nhũng người tốt bụng thì thường nhận được sự đền đáp xứng đáng từ những người tốt bụng khác, phải không anh?

      Xóa
  2. Mình cũng thích câu chuyện "Để tôi nghĩ cách xem sao".
    Hai ông bà già rất tinh đời và biết cách dùng người!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thật tuyệt diệu khi những người tốt gặp nhau. Thỉnh thoảng đọc những bài thế này cùng thấy vui vui Mai nhỉ.

      Xóa
  3. Trên đời này có rất nhiều người tốt bụng.Cám ơn chị đẫ cho các bạn được đọc những câu chuyện lý thú.Chúc chị ngày nghỉ giỗ tổ vui

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chị cũng nghĩ thế em ạ, vì vậy mà đời vẫn đẹp lắm phải không em.
      [IMG]http://img1.funscrape.com/en/flower/52.gif[/IMG]

      Xóa
  4. Tình cờ lạc sang đây đọc được những câu chuyện thật hay, cảm ơn chủ nhà nhiều nha.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn bạn đã ghé thăm. Chúc bạn luôn vui vẻ, bình yên.
      Xin mời bạn cốc nước trà
      [IMG] http://img1.imagehousing.com/97/21f79b5ae250dd3801b732b9150ed80d.gif[/IMG]

      Xóa
  5. Chẳng biết mình có lãng mạn hay không, nhưng trước các bạn mình bao giờ cũng tươi cười, vui đùa, tếu táo để nếu mình có đột ngột đi sang thế giới bên kia vì căn bệnh tim mạch, H/A thì các bạn mỗi khi nghĩ tới mình đều thấy mình chưa bao giờ tỏ ra buồn. Chào !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vui vẻ đã là liều thuốc bổ rồi. TN yên tâm đi bạn sẽ không bao giờ đi trước mình đâu. Cứ thoải mái mà vui chơi nhẩy múa nhé.
      [IMG] http://img1.imagehousing.com/1/329b8dca1284b5c37dae8f261fbc1aaf.gif[/IMG]

      Xóa
  6. Những câu chuyện không nhỏ tý nào! Nói dúng hơn, cuộc đời chúng ta toàn là những câu chuyện nhỏ ghép lại phải không chị! Cám ơn chị cho em đọc. Cuối tuần chúc chị vui khỏe nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Năm nay em có đi có lên Đền Hùng Giỗ Tổ không. Chúc em một ngày nghỉ vui vẻ nhé.

      Xóa